Mải miên man quên mất một điểm dừng
Trái tim gió … đôi lần … quên mất gió
Để chạnh buồn, em trách gió vô tâm.
Em có nghe lời ai trách gió
Mải miên man quên mất lối đi về
Trái tim gió liệu có còn trong gió
Để yêu thương ru ấm tiếng em cười.
Bảo mới thì chẳng phải, bảo cũ thì cũng không hẳn, bài thơ này nguyên là một comment ngẫu hứng của tớ bên nhà bạn Zip. Khi đọc bài của chị Hạnh, biết thêm nguồn cơn từ bên nhà của Chip, trong đầu tớ cũng chỉ mới gợn lên một ý tưởng ... nhưng đến khi đọc bài của Zip, nhất là cách Zip đặt tiêu đề "Lời nói gió ..." thì tự nhiên cái ý tưởng đó bật lên thành những câu thơ này. Phải nói thật là lúc đọc tiêu đề và ý thơ đầu tiên của tớ nó chạy theo hướng khác cơ, nhưng khi hoàn chỉnh thì ... nó như một lời xin lỗi của tớ thay cho gió, xin lỗi những người thân, những bạn bè mà đôi khi, những lời vô tâm của tớ làm mọi người chạnh buồn.
4 nhận xét:
Bài này hay quá anh, lại tìm thấy gì đó của mình trong đó nữa, cho em mượn nhé anh :P
Chú thì cái gì có gió cũng lại thấy mình ... mời chú cứ tự nhiên.
Hayda, chị đọc mấy bận mà nói thiệt gõ rồi lại xóa, xóa rồi lại gõ, không biết "còm" làm sao cho đúng với cảm nhận của chị về bài thơ của Sâu. Chị thì cảm nhận là "nếu gió dừng thì gió không là gió" thế thôi. Bản chất của gió là phải thổi, phải đi, phải lốc, tức là không dừng. Chuyển động mới tạo nên gió. Thành ra là...Hayda, suy nghĩ, khi nào có ý sẽ viết tiếp...hị..hị... :)
Có nhiều cách hiểu chị à. Một là, dừng nghĩa không có gió nữa. Hai là, dừng nghĩa là gió chỉ tập trung vào một chỗ. Theo ý thứ nhất thì ... không giống tâm trạng của con người nữa, "tâm như nước" là trong tĩnh có động --> hiểu theo cách thứ 2 đi chị. Từ đó sẽ phát sinh tiếp ra ... gió xoáy, gió lốc, gió nhẹ ... hì.
Đăng nhận xét